Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 

Kinh thuế (Sợ thay đổi)


Phan_8

Chương 21

.

  Lúc Thường Thanh đi ra thì cả người toát mồ hôi lạnh.

  Anh ta lái xe đến quảng trường, lượn một vòng rồi mới về công ty. Chuyện đầu tiên chính là gọi cho thư ký, bảo cô đặt vé máy bay đi Thâm Quyến.

  Nồi rau nát này, ai ăn cũng không tiêu hoá được cho coi. Vừa may anh ta có dự án phải sang vùng khác khảo sát, đi liền cả mấy tháng, đến lúc ôn thần lui hết thì anh ta sẽ áo gấm về làng.

  Đến phòng bếp mở tủ lạnh, Thường Thanh lấy mì với rau và thịt đã được người giúp việc theo giờ chuẩn bị ra để nấu một nồi mì.

  Lúc ở nhà hàng ngoài nói liệt mồm ra thì anh ta chưa ăn gì cả. Bởi vì đã ăn chán sơn hào hải vị, thỉnh thoảng anh ta cũng nấu chút món nên tay nghề không tồi.

  Chỉ chốc lát, mùi hương đã toả ra. Anh ta múc đầy một bát mì lớn, lại vét một muôi tương thịt bò rải phía trên, nhưng chửa ăn được hai miếng thì điện thoại đổ chuông.

  Nhận điện thoại, là bảo vệ dưới lầu gọi, thì ra Bạch Uy tới.

  “Cho cậu ta vào.” Y tới thật đúng lúc, phải hỏi xem họ Lâm kia có đánh hơi được gì không.

  Lúc Bạch Uy tiến vào, mặt cúi gằm xuống, cứ như oan Đậu Nga.

  “Ăn chưa?” Lão Thường nói lời này là do thói quen, chứ chẳng có ý thăm hỏi.

  “Chưa ăn!”

  Thường Thanh nghĩ: nhóc này cũng không sung sướng gì cho cam, sau khi mình đi, chắc Bạch công tử phải thu dọn chậu c*t kia rồi. Thật đáng thương, cho y chút mì đi!

  Bạch Uy cũng không khách khí, bưng bát húp sì sụp. Chỉ chốc lát sau, cái bát đầy đã thấy đáy.

  Thường Thanh ngồi đối diện y cũng lười dùng bát, trực tiết đổ chỗ còn lại trong nồi vào mồm.

  Nhưng chưa uống được hai ngụm thì cái nồi đã úp thẳng vào mặt mình, nước canh còn hơi nóng tí nữa làm bỏng mặt anh ta.

  Bỏ cái mặt mì thịt bò ra, Thường Thanh mắng: “Cậu mịa nó ăn no rửng mỡ hả!”

  Bạch Uy thu cái chân đá nồi về, mặt không chút thay đổi đáp: “Là hơi no nên phải vận động.”

  Thường Thanh lấy tay gạt mì trên mặt xuống, vô cùng rộng lượng nói: “Tôi không chấp trẻ con, giờ là lúc nào rồi? Còn giở cái tính cậu ấm ra?”

  Bạch Uy không phản ứng anh ta chỉ cầm một thứ gì đó đen đen, chọt lên người Thường Thanh.

  “Áiii, đệt!” Thường Thanh cảm thấy mình như bị thiết quyết đánh mạnh, thoáng cái ngã xuống mặt đất, dép lê cũng bị văng ra xa.

  Khi nằm trên mặt đất rên hừ hừ, Thường Thanh mới phát hiện Bạch Uy cầm một món đồ phòng lưu manh, thứ này, mịa nó chính là côn điện loại nhỏ, giờ cả người mình đều bị điện giật tê tê rồi.

  “Xem ra ông chủ không gạt tôi. Điện của món đồ chơi này cũng đủ đấy!” Nói đoạn, Bạch Uy móc còng tay ra, khoá hai tay Thường Thanh lại.

  “Đờ mờ, là đàn bà à! Đánh nhau còn xài cảnh côn! Thả tôi ra!”

  Bạch Uy bắt đầu nằm sấp lên chủ tịch Thường, xé quần ngủ của anh ta ra, để lộ cái mông tròn màu lúa mạch.

  Thường Thanh hơi sờ sợ, không biết trong hồ lô của y bán cái gì. Nhưng đến khi Bạch Uy cởi quần mình, Thường Thanh liền mặc kệ, nhảy qua nhảy lại trên mặt đất.

  “Đờ! Muốn làm gì?”

  “Làm chết ngươi!”

  Lời này chắc chắn không phải là hù doạ, tiểu đệ của Bạch Uy y đã hoàn toàn vào trạng thái, vươn cánh tay nho nhỏ ra khỏi bụi cỏ rậm.

  Thường Thanh cuống đến mức hai mắt phun lửa: “Mi mịa nó làm cái gì đấy, biến thái chết tiệt, với ai cũng có thể cứng được à! Mi xứng với Trì Dã sao?”

  Bạch Uy cười khà khà: “Cái thứ giống như ngươi, ta còn sợ không làm được, cho nên trước khi đến đây ta cố tình nuốt hai viên viagra. Ngươi đừng lo, dược tính mạnh lắm đó, ngay cả với cái loại lỗ đ*t thối nát của ngươi mà còn cứng được cơ mà.”

  Thường Thanh liếc đến lọ hoa trên bàn, anh ta muốn đứng dậy ném bình hoa vào họ Bạch, tiếc là lại bị Bạch Uy dùng côn điện giật một cái nữa.

  Lúc này Thường Thanh hoàn toàn không thể động đậy. Bạch Uy cầm chai bia trên bàn, đâm thẳng vào hậu môn Thường Thanh.

  “Trước kia có phải ngươi đã làm vậy với tiểu Dã không? Chẳng phải ngươi thích thao người ta sao? Ta mịa nó hôm nay cho ngươi đã nghiền! Cái loại cặn bã như ngươi, ta từng lên giường với ngươi? Nếu tất cả mọi người đều biết, vậy ta thật sự phải thao ngươi một lần!”

  Thường Thanh không nói gì cả, anh ta đang đau đớn cắn thảm! Phía sau của mình bị lon bia xé rách, chất cồn tàn sát bên trong, đau không nói nên lời.

  Nhưng Thường Thanh hy vọng đau hơn chút nữa, chỉ có vậy, anh ta mới đánh thức được tứ chi bị tê liệt, một lần nữa tập trung sức lực.

  Bạch Uy cũng bị Thường Thanh làm cho phát cáu, khó trách tên này quá cực đoan. Bạch công tử nửa đời người đều là trên đầu đội vòng sáng, phía sau vểnh cao đuôi, bị Thường Thanh nói mấy câu liền biến thành một tên ăn chơi trác táng sống phóng đãng.

  Nhất là sau đó Lâm Vãn nói với y: “Thích đàn ông cũng không sao, có điều bị đặt phía dưới như vậy… Ha ha, không nói nữa! Không nói nữa!”

  Bạch Uy nghẹn oan!

  Vốn chỉ hận Thường Thanh đến ngứa răng, giờ thì thành lửa cháy đổ thêm dầu.

  Nhìn chai bia đã khơi thông xong, y liền rút cái chai ra, đội mũ cho mình rồi bắt đầu đâm vào trong.

  Thường Thanh cảm thấy lỗ đ*t bị bia ướp lạnh rốt cuộc bắt đầu có hơi nóng. Bạch Uy tựa như xe lu, leo lên người anh ta.

  “Bạch Uy, đệt mợ! Mi chờ đó!” Chủ tịch Thường cả người không có lực, chỉ có thể ra sức thụt lỗ đ*t, hận không thể lập tức kẹp gãy lão nhị tên kia.

  Bạch thiếu gia trước giờ cũng chỉ hôn miệng, ‘đánh’ súng lục với Trì Dã, cũng coi như là xử nam! Thành ra bị Thường Thanh làm vậy liền không nhịn được lập tức tiết ra.

  Thường Thanh còn không chịu yên, quỳ trên mặt đất vừa thở dốc vừa nói: “Không muốn thao ta ư? Sao chưa vào đã bắn rồi? Không phải ăn nhầm thuốc rởm chứ!”

  Bạch Uy đổi mũ khác, hung ác vả mồm Thường Thanh vài cái rồi lại bắt đầu đâm vào trong.

  Thường Thanh biết hai viên thuốc có tác dụng cỡ nào. Anh ta rốt cuộc cũng ngậm miệng lại, cái miệng nhỏ thở phì phò. Trong phòng chỉ còn lại tiếng thân thể va đập.

  Bạch Uy cảm thấy cho tới giờ mình chưa từng hưng phấn như vậy, uống thuốc là một nguyên nhân, quan trọng hơn chính là, giờ y đang đè Thường Thanh.

  Khoái cảm trả thù và chinh phục lan ra như luồng điện.

  Da thịt người đàn ông dưới thân rất rắn chắc, bởi vì đau nên phía sau lưng xoắn ra từng khối cơ bắp, chuyển động dưới làn da màu mạch. Hai cánh mông đã được bia làm ướt loang loáng, còn thường run nhè nhẹ. Bạch Uy thật muốn thao nát cái mông này, xé da hắn, nhấm nuốt bắp thịt người đàn ông đang bị mình đè dưới thân này.

  “Mẹ kiếp! Lão lẳng lơ kia! Thu chặt lỗ đ*t vào!”

  Những lời thô tục hạ lưu này, bình thường nhất định y sẽ không nói ra, nhưng giờ lại thốt ra rất tự nhiên.

  Phóng túng chưa từng có khiến toàn thân kích thích!

  Thường Thanh mệt mỏi mặc cho Bạch Uy chi phối, rốt cuộc, cùng với một tiếng rống to, Bạch Uy bắn lần thứ hai.

  Đến khi y đổi bộ bảo hiểm thứ ba, Thường Thanh vốn như con cá chết đột nhiên quay người đạp mạnh vào hạ thân Bạch Uy.

Chương 22

.

  Bạch Uy vẫn để ý Thường Thanh cho nên tránh suýt soát, bị Thường Thanh đạp lên eo.

  Thường Thanh vừa nãy thì như người chết, giờ đã nhào lên người Bạch Uy, lấy xích còng tay ghì cổ y lại.

  Một người đàn ông bị làm cho điên đến đỏ mắt thế này, đặc biệt là loại người không thích ôm cục tức như chủ tịch Thường thì mấy cái truyền thống tốt đẹp tuân theo pháp luật đều bị vứt hết ra sau đầu.

  Dây xích siết vào tận thịt, dù Bạch thiếu gia liều mạng giãy giụa cũng không lay động được tí tẹo, y chỉ có thể lấy tay ra sức cào lên mặt Thường Thanh. Nhưng Thường Thanh cũng chả thèm đếm xỉa đến, dù bị cào thành khoai tây sợi cũng nhất định không lỏng tay. Bạch thiếu gia bắt đầu trợn trắng mắt, tĩnh mạch trên mặt nổi gằn lên, lực cào cũng càng ngày càng nhẹ.

  Ngay giây phút chết người này, điện thoại riêng đột nhiên đổ chuông. Thường Thanh rùng mình, mình đang làm gì vậy! Thật sự muốn giết họ Bạch sao?

  Thường Thanh buông lỏng dây xích trong tay, Bạch Uy liền thở hồng hộc, y quỳ rạp trên mặt đất, chảy nước mắt nước mũi và ho khan. Thường Thanh rút cà vạt trói chặt tay y lại rồi mới nhận điện thoại.

  “Chủ tịch Thường phải không? Tôi là Lâm Vãn, gọi muộn thế này thật mạo muội, mong anh thứ lỗi!”

  Thường Thanh giật mình, sao thằng cha này lại biết số điện thoại nhà mình?

  “Lần này tôi đến chính là để gặp người kinh doanh nhà đất nổi tiếng là anh, vốn nhờ thị trưởng giới thiệu gặp anh rồi nói chuyện hợp tác làm ăn. Chả ngờ còn chưa ăn cơm anh đã đi rồi.”

  Thường Thanh che mic lại, nháy mắt ra hiệu với Bạch Uy vừa giãy thoát khỏi cà vạt, đang muốn xông tới, rồi nhỏ giọng nói: “Là Lâm Vãn, lát nữa hai ta chiến sau.”

  Bạch Uy vuốt cổ, căm hận trừng Thường Thanh, nhưng tai cũng tự động tiến sát đến loa. Hai người đàn ông vừa đánh xong trận tử chiến, giờ lại giống như trẻ sinh đôi liền thân, đầu dán vào điện thoại.

  “Thật ngại quá, đêm nay để ngài chê cười rồi. Hôm khác nhất định tôi sẽ mời lại ngài, làm bữa tẩy trần đón gió cho ngài.”

  “Đâu cần vậy, tôi cũng chẳng phải người bảo thủ, cũng rất thông cảm cho chuyện tình cảm của anh. Hôm khác thì không cần, tôi có chút việc quan trọng, ngày mai sẽ đi Bắc Kinh. Tôi rất hứng thú với dự án sân golf của anh, hay là đêm nay chúng ta chuẩn bị chút thanh tửu(1), bàn chuyện thâu đêm đi!”

  Bạch Uy làm khẩu hình: đuổi hắn đi!

  Thường Thanh liếc y khinh thường, còn cần mi nhắc sao? Ông vừa mới bị người ta thao xong, còn có thể lập tức đón khách được à!

  “Hả! Sao ngài lại vội vậy? Tôi còn muốn học hỏi ngài mà! Nhưng hôm nay đã muộn quá rồi, để chờ lúc ngài về từ Bắc Kinh đi! Nhất định tôi sẽ tự mình đến cửa xin chỉ bảo!”

  Trong điện thoại, Lâm Vãn cười rất ôn hoà: “Nhưng tôi đã mua rượu đứng dưới cửa công ty anh rồi.”

  “…”

  Bạch Uy vừa nhìn đã thấy chẳng biết hầu hạ người khác rồi, lúc kéo khoá quần, tí nữa thì kẹt vào ‘tính mệnh’ của lão Thường.

  “Đờ, không nhét nó vào đã kéo khoá rồi à!” Thường Thanh hét với Bạch Uy đang lúng ta lúng túng mặc quần cho mình.

  Bạch thiếu gia đổ mồ hôi đầy đầu, thở không ra hơi đáp: “Đáng lẽ nãy tôi nên lấy dao xẻo nó xuống, đỡ phải tốn sức mặc quần cho anh!”

  Tục ngữ nói, hoạ vô đơn chí.

  Lâm Vãn đã đứng dưới lầu, thực sự không thể mượn cớ từ chối hắn được. Vừa nãy hai người đánh nhau quá kịch liệt, chả biết đã quẳng chìa khoá còng tay đi đâu, thành ra giờ cả hai nằm bò trên mặt đất tìm hồi lâu cũng không thấy.

  Thường Thanh vừa thấy mông mình vẫn còn để trần, liền hơi nóng nảy, bèn sai Bạch Uy tới tủ quần áo lấy quần mặc vào cho mình.

  Mệt ơi là mệt mới chỉnh sửa lại người đâu ra đấy thì chợt nghe có tiếng gõ cửa.

  Thường Thanh cúi đầu nhìn còng tay, bèn hạ quyết tâm, hất cằm bảo Bạch Uy: “Cậu đó, đi mở cửa!”

  Lâm Vãn cầm hai bình thanh tửu, áo mũ chỉnh tề đứng ngoài cửa. Thấy người mở cửa là Bạch Uy, mắt hắn lập tức cong lên.

  “Chú Bạch cũng ở đây à! Thật khéo.”

  Lúc Lâm Vãn vào phòng, Thường Thanh đang trói hai tay, trên mặt có tơ máu. Anh ta cười xấu hổ với hắn: “Không biết ngài tới, lại để ngài chê cười rồi.”

  Lâm Vãn cười tủm tỉm đi một vòng đánh giá hai người: “Ây dô, đang làm gì vậy?”

  Vừa hỏi xong, hắn đã tìm được đáp án, trên sô pha có một bộ bảo hiểm chưa dùng hết, dùng mắt nhìn liền biết thứ bên trong nóng hầm hập, vừa mới ra lò luôn.

  “À, à… hiểu rồi.” Lâm Vãn lại bắt đầu cười.

  Mặt Bạch Uy tái lại, đây chính là hiện trường party SM đầy kích tình, giờ dù y có nhảy xuống Thái Bình Dương cũng không rửa sạch được!

  Thường Thanh còn sầu hơn y, nhưng Diêm vương ở trước mặt, sao có thời gian bận tâm đến thể diện chứ.

  “Tôi và tiểu Uy vừa làm lành, không khống chế được, hơi nóng tí, tất cả đều là đàn ông, đều hiểu! Ha ha…”

  Bạch Uy đứng phắt dậy, y bị tiếng “tiểu Uy” kia làm nổi da gà.

  “Hai người bàn chuyện làm ăn đi, tôi đi trước… Đúng rồi, Thanh, anh đừng quên xoa thuốc lên mông đấy, vừa nãy em không khống chế được, làm anh chảy máu!”

  Nói xong, Bạch Uy bắt chước tư thế oai hùng, hiên ngang của lão Thường, phất tay áo, nhanh nhẹn rời đi.

.

(1) Đây là một loại rượu được sản xuất bằng phương pháp lên men cổ từ nước suối trên núi Thái Hành và hạt kê trồng ở Từ Sơn.

Chương 23

.

  Thường Thanh tha cái còng tay, niềm nở mời Lâm Vãn tới phòng khách.

  Lâm Vãn tỏ ý khen ngợi nhìn “vòng bạc” của anh ta hồi lâu rồi mới thở dài nói: “Biết hưởng lạc đúng lúc như anh, mới thật không uổng phí nửa đời làm việc vất vả!”

  Thường Thanh cảm thấy mình chỉ là bị một tên chết tiệt thao cả buổi, thực chả có gì hay để người ta ao ước cả, liền vội vàng chuyển chủ đề.

  “Để tôi xuống lầu lấy kế hoạch sân golf lên cho ngài xem.”

  Lâm Vãn phất tay bảo: “Không cần đâu, trước khi đến, tôi đã tìm hiểu kỹ về dự án này rồi. Nó thật sự là một con gà đẻ trứng vàng.”

  Chủ tịch Thường rất cẩn trọng trong việc làm ăn! Kế hoạch này của anh ta chỉ vừa khởi động, sao ngài Lâm nghe đâu bộn bề trăm việc lại biết rõ vậy? Khiến kẻ gian nhớ nhung cũng không chả phải việc tốt gì, Thường Thanh thầm cẩn thận hơn.

  “Không vậy sao việc làm ăn của ngài Lâm có thể như gió nổi nước dâng chứ! Đúng là tận tuỵ! Ha ha ha…”

  Mắt Lâm Vãn càng cong, hắn cười theo rồi nói: “Cho nên tôi quyết định làm một dãy ẩm thực, giải trí.”

  Thường Thanh hưng phấn: “Thật tốt, ngài có thể mua cổ phiếu góp vốn, rồi ngồi trong nhà chả cần tốn công sức gì, chỉ chờ chia lãi là được!”

  Giờ dự án đã lên lịch, khó tránh khỏi có lúc thiếu vốn quay vòng, tuy vay ngân hàng không thành vấn đề nhưng có thần tài hỗ trợ, vậy chẳng phải là bớt được một khoản rất rất lớn sao?

  Lâm Vãn cười ha hả: “Tôi thích tự thân vận động, nhất định không làm chuyện ngồi mát ăn bát vàng.”

  Lòng Thường Thanh trầm xuống, họ Lâm có ý gì?

  Lâm Vãn nắm lấy bàn tay đang bị trói lại của Thường Thanh và nói: “Tôi muốn tiếp nhận toàn bộ dự án này của anh, tôi sẽ trả anh một khoản y nguyên, thế nào?”

  “Ha ha, ngài Lâm thật thích nói đùa!”

  Lần này Thường Thanh cười to từ tận đáy lòng, đùa kiểu gì vậy?

  Để có được miếng đất hoang này, anh ta đã phải đả thông bao nhiêu khâu từ trên xuống dưới chứ? Chính vì dự án này có thể biến đất xung quanh miếng đất hoang ấy lên giá vùn vụt theo. Rất nhanh, nơi đó sẽ trở thành chỗ tập trung những biệt thự cao cấp, nghiễm nhiên là một thành trấn người giàu nho nhỏ.

  Giờ bán lại chậu châu báu này cho kẻ khác? Vậy anh ta phải uống bao nhiêu rượu giả đây?

  Lâm Vãn trước nay đều rất thâm sâu, tự mình tìm rượu đem tới, sau khi rót đầy rượu cho Thường Thanh xong liền đột nhiên nói: “Có người trông thấy Trì Dã ở Đức.”

  Bàn tay đón chén rượu khẽ run lên, rồi khôi phục lại sự bình tĩnh.

  “Giờ cả nước ngoài cũng có ma quỷ lộng hành à? Chắc là người giống người đi?”

  Lâm Vãn đỡ vai Thường Thanh và mỉm cười nói: “Có phải anh và Bạch Uy đã đặc biệt cho tôi một màn lừa?”

  Thường Thanh sầm mặt: “Ý ngài Lâm là gì?”

  “Anh và Bạch Uy liên thủ dựng kế ve sầu thoát xác này không tệ chút nào. Đáng tiếc, mồm tay đua xe kia không đủ kín!”

  Thường Thanh không nói, anh ta tựa người trên sô pha, não nhanh chóng suy nghĩ.

  “Nhưng anh vì Bạch Uy mà giúp cả tình địch của mình, thực khiến tôi kính phục. Tôi tin rằng anh đã xem qua quyển sổ kia rồi, tôi có bản lĩnh thế nào, hẳn anh rất rõ.”

  Thường Thanh muốn nói thì Lâm Vãn lại vung tay: “Chủ tịch Thường không cần nguỵ biện, kỳ thực anh hay Bạch Uy thấy cũng chẳng hề gì. Nếu Lâm Vãn tôi có thể bị vài trang giấy rách ném xuống thuyền thì mấy năm nay tôi thật uổng công lăn lộn rồi. Hơn nữa, tôi tin hai người các anh đều là người thông minh, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn lấy đá đập chân. Nhưng…”

  Lâm Vãn cười rất gian trá: “Tôi không ngại, cũng không có nghĩa là kẻ khác có thể động chân động tay sau lưng tôi.”

  Thường Thanh bình tĩnh nhìn Lâm Vãn, anh ta đã sớm nghe qua tác phong của người này, tên tiếng anh David thực xứng với cái bụng không đáy. Chẳng hề kén ăn, chỉ cần kiếm được tiền thì hắn không ngại nuốt. Nhìn điệu bộ trước mặt, nhất định phải dùng vàng bạc mới có thể khiến vị thái tử gia này vừa lòng.

  “Ý ngài Lâm là?”

  “Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi muốn dự án của anh.”

  Thường Thanh luôn phô trương, tỏ ra mình có giáo dục, lại khoan dung độ lượng, nhưng giờ anh ta không khỏi sầm mặt.

  “Cậu há mồm quá rộng rồi đấy, không sợ căng cằm à!”

  Lâm Vãn cười cười: “Sợ là chủ tịch Thường hiểu lầm tôi rồi, tôi chính là người làm ăn đàng hoàng, không lừa gạt tống tiền đâu. Tôi đã tìm người tới tính toán dự án của anh, sẽ trả theo giá thị trường. Anh cũng không bị thiệt hại gì. Ân oán trước đây cũng xoá bỏ luôn, thế nào?”

  Dự án này giống như cổ phiếu bluechip(1), khả năng sau này tăng giá rất cao, không phải chỉ quy ra giá thị trường đơn giản như vậy.

  Cả đêm nay, chuyện ngoài ý muốn cứ lũ lượt kéo tới, Thường Thanh cảm thấy đầu mình như bị lừa đá bụp cái rồi.

  “Ngài để tôi cân nhắc đã, mấy ngày nữa tôi sẽ cho ngài câu trả lời thuyết phục?” Trước phải tống tên ôn thần này đi đã rồi hẵng nói.

  Đến khi Lâm Vãn đi rồi, Thường Thanh lại vểnh mông tìm cả buổi, cuối cùng mới thấy được chìa khoá còng tay dưới sô pha. Mở còng tay xong, anh ta vọt ngay vào phòng tắm chà mạnh, nước chảy xuống theo bắp đùi đều có tơ máu.

  Thường Thanh đứng đối diện với gương, mắng Bạch Uy té tát.

  Ra khỏi phòng tắm, trông thấy bình thanh tửu đặt trên bàn, anh ta lại chửi họ Lâm không ngớt.

  Lúc nằm trên giường, Thường Thanh không ngủ được. Lấy tấm ảnh Trì Dã đặt dưới gối, nghĩ đến mình vì tiểu tổ tông này mà rơi vào vũng bùn, Thường Thanh liền dùng sức quăng tấm ảnh xuống mặt đất.

  Trằn trọc trên giường hơn 2 tiếng, anh ta lại cúi người nhặt tấm ảnh rồi đặt nó lên gối.

  Thường Thanh lấy bụng ngón tay vuốt khuôn mặt trắng nõn của Trì Dã, và thở dài một tiếng: “Giờ tôi đã biết tôi thích cậu cỡ nào.”

.

(1) Cổ phiếu bluechip là cổ phiếu của các công ty danh tiếng với các khoản thu nhập ổn định và không bị nợ đọng vượt quá khả năng chi trả. Hầu hết cổ phiếu bluechip đều cho cổ tức đều đặn và được định giá cao bởi các nhà đầu tư tìm kiếm sự an toàn và tính ổn định. Nguồn: Saga


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .